Lần đầu tiên được xem trọn vẹn bản live If you ở sân khấu Made tour tại Bangkok, *quá tuyệt vời*
Lúc trước coi bản fancam, không nghe được rõ những khúc phiêu của mấy anh vì tiếng hét của fan át đi phần lớn thời lượng ca khúc, đến lúc này coi được bản đầy đủ phải nói là If you bản live cảm xúc dễ dâng trào hơn cả bản phòng thu.
If you lúc nào cũng vậy, đoạn guitar dạo đầu khắc khoải làm tâm trạng người nghe phải trùng xuống không ít. Bản thân mình nghe lại bài hát này không biết bao nhiêu lần, bây giờ cảm giác buồn không còn nặng nề như những lúc đầu giai điệu bài hát vang lên nữa nhưng những gì ấn tượng bài hát đem lại vẫn không hề thay đổi.
“If you…” Giọng hát Ji vang lên đến một lúc gần như vỡ ra, một lời thì thầm đầy đau đớn trong nuối tiếc. Ji lúc nào cũng vậy, anh luôn hát những bản nhạc buồn trong khi đặt hết tâm trạng của mình vào đó, có lẽ một phần vì anh là người viết lời nên dễ dàng cảm nhận sự đau khổ, tiếc nuối một cuộc tình trong bài hát hơn là những thành viên khác chăng?
Nếu không phải là quá muộn, liệu anh và em có thể trở về bên nhau?
Giá như em…
Giá như em có thể hiểu cho những gì khó khăn anh trải qua, mọi chuyện có lẽ sẽ được giải quyết dễ dàng hơn?
Khoảng thời gian bên nhau, đáng ra anh phải trân trọng em hơn…
Buồn từ trong từng ca từ, giọng hát làm tròn nhiệm vụ của nó khi đưa nỗi buồn đó lên cao hơn. Giọng Dae cất lên, hình ảnh chàng trai ấy đang day dứt trong khúc hậu của cuộc chia ly lại một lần nữa mường tượng trong tâm trí…
Tự nói với bản thân lời chia tay đã định sẵn,
Anh muốn quên em nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như thế…
Người con trai ấy mãi nhìn theo hình bóng người anh đã từng yêu, dẫu cho hình bóng ấy nay đã nhạt nhòa.
Cảnh tượng ấy liệu sẽ biến mất khi thời gian mãi lẵng lặng trôi,
Anh nhớ những năm tháng ta đã từng bên nhau…
Sau cuộc chia tay mấy ai được thanh thản, người quay đi, người đứng lại, người muốn quên, người kia lại lục tìm trong màn mưa bóng hình thân thuộc, một vòng luẩn quẩn khi tình yêu trở nên bế tắc, cứ ngỡ chia tay sẽ cho nhau một giải thoát, mấy ai ngờ nỗi đau lại ngày một đè nặng hơn. Một lần nữa lời nuối tiếc lại được thốt lên như một lời cầu xin cho mối tình nay đã vụn vỡ.
Nếu không phải là quá muộn, liệu anh và em có thể trở về bên nhau?
Khoảng thời gian bên nhau đáng lẽ anh phải trân trọng em hơn,
.
.
.
Phải trân trọng em hơn…
Một lời nói – qua giọng hát của Ji ở khúc cuối bài bỗng dưng cao vút lên như thâu tóm toàn bộ cảm xúc của bài hát, một nỗi buồn khắc khoải, day dứt và đầy ám ảnh, có lẽ câu hát ấy còn ám ảnh hơn cả bản gốc của nó, dường như không còn một chút hy vọng gì vào tình yêu đáng lẽ ra chỉ cần hiểu nhau hơn, cả hai sẽ không phải chọn một con đường đau khổ đến vậy.